NẾU ĐƯỢC TRỞ LẠI NGÀY ĐÓ, ANH SẼ NÓI LỜI YÊU EM!
KHOA !!! nhanh dậy xuống ăn sáng rồi đi học. Ngày đầu tiên đến trường mà còn ngủ nướng hả con, không chịu dậy thì cứ ngủ nữa đi, xem coi mông mày có tím thêm mấy lằng không?
Dạ, con biết rồi, con xuống liền.
(Đấy là Chế Lan, mẹ tôi. Một người phụ nữ diệu dàng, nói được làm được nên tôi chẳng dám nướng thêm)
Hôm nay, ngày đầu đến trường không có gây sự nha Khoa, đây đã là trường thứ 3 trong năm mẹ đã phải xin cho mày rồi. Nếu mà còn gây gỗ đánh nhau thì xác định nơi tiếp theo mày đến là trại giáo dưỡng nha con trai.
Con biết rồi, do tụi nó kiếm chuyện với con mà.
Uhm, mày hiền nhất cái sớm này rồi, tháng nào tao chả phải đi xin lỗi hàng xóm vì mày đánh con nhà người ta. Thôi ăn lẹ đi rồi đi học, muộn rồi kìa.
Do tụi nó ăn hiếp mấy đứa nhỏ tuổi hơn mà mẹ. Con ăn no rồi, con đi đây.
Cái thằng này, kêu ăn lẹ chứ có kêu tồn hết vào họng đâu, mắt nghẹn nha con. KHÔNG GÂY GỖ, LO HỌC NHA CON.
DẠ MẸ, THƯA MẸ CON ĐI HỌC.
~~~~~~~~~~~~~~
Tôi là Khoa, Nguyễn Trần Khoa 16 tuổi, gia đình tôi chỉ có 2 người là tôi và Chế Lan còn cha tôi ở đâu tôi cũng chả rõ, vì từ nhỏ tôi đã chẳng có tí ký ức gì về ông ta, Chế Lan nói với tôi là cha tôi đi làm ăn xa tôi cũng chỉ biết vậy.
Hôm nay là ngày đầu tôi nhập học tại trường THPT Lê Văn Duyệt, đây là trường thứ 3 trong năm tôi bị chuyển, lý do chắc các bạn cũng biết. Các bạn đừng hiểu lầm, tôi không phải người thích gây sự đánh nhau đâu, tôi chỉ là không chấp nhận bị đánh hoặc thấy ai đó yếu thế bị đánh, vì tôi từng là người yếu thế. Suốt những năm tiểu học và lớp 6, 7 tôi luôn bị những đứa lớn xác ăn hiếp. Nhưng chẳng bao giờ tôi nói cho Chế Lan, vì bà còn phải lo rất nhiều thứ khi chẳng có cha tôi bên cạnh.
Cho đến một ngày tôi đi ngang một lớp Muay Thái, tình cơ tôi thấy một trận đấu Muay Thái, ôi những đòn đấm, đá, chỏ, gói đầy uy lực, tôi nghĩ nếu tôi được như những người đó chắc tôi sẽ không bị ăn hiếp nữa. Tôi về xin Chế Lan cho tôi đăng ký tập để khỏe người rèn tính. Đúng thật là khỏe người và rèn ra được tính ANH HÙNG. Tôi đem về thực hành với những đứa từng ăn hiếp tôi, tôi luyện tập luôn với những đứa ăn hiếp bạn tôi và những người bị ăn hiếp. Sau đó chẳng ai trả đũa được tôi nữa vì tôi bị chuyển trường rồi ^^.
REN REN REN REN REN~~~
Đến trường rồi. Lớp 10 B ở đâu nhỉ??? À đây rồi.
Bước vào lớp với một tâm thái bình thản, vì tôi cũng đã quá quen với cảnh này rồi.
Vào đây chào các bạn nào Khoa, đây là Khoa thành viên mới của lớp 10B chúng ta. Các em hãy cũng nhau giúp đỡ bạn Khoa nhé. Em tự giới thiệu về mình đi nào.
(Đây là MR. Cát Phan là thầy chủ nhiệm mới của tôi tại ngôi trường này, Woa ổng TO kinh khủng)
Chào các bạn, tôi là Khoa, Nguyễn Trần Khoa thích thể thao và mê âm nhạc mong được giúp đỡ.
Sau lời chào của tôi cả lớp rần rần như hội chợ, mấy đứa róng lên "Mê âm nhạc luôn kìa mày, làm bài đi rồi cho vô lớp Thầy ơi".
(Chớt ngắt tôi lỡ lời rồi, tôi hay hát chứ hát hay thì chưa chắc, lần đầu mà có chuyện gì chắc quế quề quê)
Thôi nào các em, sắp vào tiết rồi, để cuối giờ cho Khoa hát.
(Tôi nhìn thầy một cách triều mến khẽ lắc đầu với mong muốn thấy quên luôn việc kêu tôi hát)
Em không đeo kính chắc em không bị cận đâu ha Khoa.
Dạ
Vậy em xuống ngồi gần bạn Thái đi bàn thứ ba từ dưới đếm lên, bạn là lớp phó của lớp, để bạn hướng dẫn cho em nhiều quy định của lớp và của trường mình.
Dạ thầy Cát
Tôi bước xuống bàn với tâm thái bất an, thử nghĩ xem nếu thầy kêu lên hát thì nên hát bài gì mà mình tủ, tất cả suy nghĩ của tôi bị tan tành khi có người gọi tôi.
Êi con Chế Lan ngồi bàn Thái kìa , đi đâu xuống đây vậy.
(Tôi quay qua mở to mắt xem rõ là ai mà kêu cả tên của mẹ tôi)
WHATTTTT ~~~ @@
CHAP - 001